LƯỢC SỬ CÁ NHÂN
Con hạnh phúc vì được sinh ra và lớn
lên trong một gia đình công giáo. Mặc dù gia đình nghèo với 10 thành viên,
nhưng gia đình con sống rất hạnh phúc. Nghề nghiệp chính của gia đình là nông
nghiệp trồng lúa nước, chăn nuôi chủ yếu là các loại gia suc nhỏ và gia cầm.
Hồi còn bé, con chỉ còn nhớ một số
chi tiết nhỏ là con phải trông giữ các em. Hai chị lớn phải nghỉ học lúc còn lớp
3, lớp 4, mặc dù các chị học rất giỏi, nhưng phải tạm ngưng vì hoàn cảnh gia
đình quá khó khăn, ngoài chuyện không có tiền đóng học phí, các chị còn là những
lao động chính trong gia đình. Hai chị lớn nghỉ học vào thời điểm Mẹ của con đi
nằm viện lâu ngày (con không nhớ là bệnh gì) nhưng Cha của con phải nghỉ công
việc đi buôn bán nhỏ: “Đi ngược”[1]
tức là thu mua thuốc lào ở quê, lên vùng Tân Kỳ bán, rồi mua lại củ sắn, mỳ,
chanh về miền xuôi bán lại.
Nhà hồi đó làm bằng tranh nứa, cột
trụ rất nhỏ, cứ đến mùa mưa bão là phải kiếm trụ để chống. Hầu như khi nào có
bão đến là ông Nội lại đến giúp mẹ con chống nhà.
Lúc con khoảng lên 7, 8 tuổi, đã phải
cùng với Bà Nội và các chị lớn lên miền núi kiếm cành lá khô, củi khô về làm
nhiên liệu đun nấu. Có ngày phải đi ra đồng kiếm rau vặt cho heo, có khi đi
chăn trâu…
Mãi đến 9 tuổi con mới bắt đầu được
đến trường. Con không được học các lớp mầm non, nhưng hồi đó con học rất giỏi.
Suốt thời gian từ lớp 1 đến lớp 9 năm nào con cũng là học sinh giỏi của trường,
của huyện. Một buổi con đến trường, buổi còn lại phải phụ gia đình, có khi đi
mò cua, bắt ốc, bắt lươn .. kiếm thêm tiền học.. Cuối cấp III con mới được ưu
tiên để chuyên tâm học hơn, lúc này gia đình đã bớt đi phần nào cực khổ.
Con là đứa được ưu tiên nhiều nhất
trong gia đình, và được nhiều người yêu thương nhất, ở trường cũng như ở nhà và
cả trong giáo xứ. Được Cha Mẹ và mọi người đặt kỳ vọng, hướng dẫn để đi theo
con đường ơn gọi tận hiến. Thực sự con cũng rất thích đi tu, mặc dù hồi bé chắng
hiểu gì về đời tu. Con rất thích được giúp lễ, đọc sách Thánh trong nhà thờ. Con tham gia ca đoàn từ hồi lớp 8 đến lớp 12,
đặc biệt con luôn là người đứng đầu trong các lớp giáo lý.
Có năng khiếu và yêu thích các môn
thể dục, thể thao, nhất là các môn điền kinh, được nhà trường liệt vào đội tuyển
của trường để tham dự đại hội thể thao cấp Tỉnh trong ba năm cấp III. Việc học
có phần sao nhãng và đi xuống. Tuy nhiên vẫn còn một số môn con học rất khá,
như Toán, văn, Sử. Là một học sinh khá – giỏi và sống đạo đức, nên con cũng được
tất cả mọi người yêu mến. Khi quyết định thi Đại Học cũng là bước theo cách chọn
lựa để đi tu, mặc dù có nhiều ưu thế cho ngành học Thể thao, song con đã chọn
thi vào Nhân văn, chỉ vì mình muốn đi tu. Đậu Đại Học là niềm vui, nhưng cũng
là một gánh nặng cho gia đình. Dù rằng lúc bấy giờ gia đình không còn phải kiếm
ăn từng bữa như trước nữa. Đời sống gia đình khá lên là nhờ sự hy sinh của các
em của con. Giống như các chị, ba đứa em của con thay nhau nghỉ học để hy sinh
nhường việc học cho con, cả ba đứa đi vào Miền Nam làm kinh tế, trong đó, đến
hai đứa đi ở tháng cho người ta. Sau này con vào Đại Học, lại thêm một em nữa
nghỉ học mới chỉ đến lớp 9. Như vậy, con mới thấy được Chúa quá ưu tiên cho
con. Giờ thì trong số các em của con đã có hai em tiếp tục trở lại đi học ( vừa
học vừa làm tại Thành Phố), em trai kế thì đi lao ở Nga đã 4 năm nay.
Con học được Đại Học cách tốt đẹp
là nhờ sự quan phòng của Chúa. Cha xứ biết được hoàn cảnh gia đình, nên đã giới
thiệu cho con vào một nơi ở miễn phí và sinh hoạt tâm linh rất thuận tiện. Thêm
vào đó, cứ mỗi năm Cha quê hương lại giúp thêm phần kinh phí (300 USD/ năm,
tương đương 4 đến 5 triệu lúc đó).
Mặc dù được liệt vào thành viên
trung tâm đó, nhưng vì trường học có hai cơ sở, hai năm học đầu con phải học ở
Linh Trung - Thủ Đức, vì thế con chỉ có thể tham gia sinh hoạt với anh em trong
nhà vào những dịp cuối tuần. Còn nơi ở chính của hai năm đầu là Ký Túc Xá (được
ở Ký túc xá cũng là nhờ vào giấy chứng nhận hộ nghèo). Ôi! nhớ đến hai năm học ở
Thủ Đức cũng là một quá khứ cần nhắc đến. Phải chăng vì các buổi sinh hoạt gặp
gỡ anh em trung tâm ít dần, ít dần là điều kiện Chúa muốn con có dịp nhìn lại
hành trình ơn gọi của con. Đọc lại những trang nhật ký ngắn ngủi của hai năm đầu,
con mới nhận thấy bàn tay kỳ diệu Chúa dùng để rèn luyện con. Thay vì về sinh
hoạt với anh em vào các Chúa Nhật, con đã tìm việc làm thêm, trước là tăng thêm
thu nhập, sau là có dịp giao du bạn bè, học hỏi kinh nghiệm. Ngoài ra còn tham
gia các sinh hoạt khác của Trường và của Hội đồng hương Vinh. Từ đó trở đi, hầu
như một vài tháng con mới quay lại trung tâm một lần, có khi chỉ đến vào dịp đại
lễ hoặc là dịp tĩnh tâm. Nhưng Thánh lễ hằng ngày thì con ít khi bỏ, bất đắc dĩ
mới nghỉ lễ thường.
Khủng hoảng ơn gọi có lẽ xảy đến với
con bắt đầu từ thời gian học Quốc Phòng, phải ở trong TTGD Quốc Phòng, chỉ đi dự
lễ Chúa Nhật mà thôi. Từ nơi đây con quen một cô bạn cùng trường, khác khoa và
không có đạo. Cô bạn hợp tính và rất hiểu con. Thời gian đầu con chỉ xem đó là
tình bạn trong trắng, nhưng dần dần tự nhiên nảy sinh tình cảm, thấy nhớ mỗi lần
xa cô ấy lâu ngày. Đến kỳ hè năm thứ hai, con bắt đầu thấy dường như mình khó
xa cô ấy. Cuộc đấu tranh bắt đầu diễn ra mạnh mẽ trong con, thêm vào đó là một
chuổi những ngày tháng đầy yếu đuối và tội lỗi, khiến con cảm thấy đau khổ và
dày vò tâm trí. Nhưng ngay lúc đó Chúa đã kéo con ra bằng cách của Ngài. Gương
các Thánh trong cuốn “Hạnh Tích Các Thánh” và quyển “Gương Chúa Giêsu” mà Cha Bôsco
Nguyễn Văn Đình ofm gợi ý cho con đọc.
Cùng với công việc mục vụ hè tại giáo xứ, đặc biệt nơi giáo xứ miền Bắc Vinh, nơi
mà một linh mục là học trò của Cha Bôsco và cùng quê với Ngài.( Về sau, đó lại là
Cha nghĩa phụ của con). Hơn nữa, Chúa ban tặng cho con một quả tim luôn biết
rung động trước khổ đau và lòng nhiệt thành yêu mến truyền giáo. Từ đó, con đã
quên dần quá khứ tội lỗi và yếu đuối mà tiếp tục theo đuổi ơn gọi.
Năm 2007, con đã thi trượt khóa tuyển
Đại Chủng Viện, dù có hơi buồn nhưng con tin tưởng đó là một thử thách Chúa muốn
con chịu để đền tội và thanh luyện bản thân. Nhờ đó, con có thêm hai năm ở giúp
Cha Bố trong công tác giáo lý và duy trì các nhóm sinh hoạt giới trẻ trong xứ của
Ngài và công tác giáo lý của Giáo Hạt Thuận Nghĩa. Con có những khoảng thời
gian nhất định để đến với những người lương dân, những người bệnh tật, già nua
nơi các xã vùng ven biển Quỳnh Lưu. Có một số ông bà đã từ đó mà đón nhận được
Tin Mừng. Con bắt đầu nhận ra tình yêu Chúa bao bọc lấy con. Năm 2009, con đã
trúng tuyển vào ĐCV, thực sự con thấy mình rất đỗi hạnh phúc, vì đây quả là một
quà tặng vô giá mà Chúa đã ban cho con dù con không xứng.
Tưởng vào trong môi trường đời tu
mình sẽ hạn chế tối đa không phạm tội, nhưng bản tính yếu đuối và những cám dỗ
dường như càng mạnh mẽ hơn khi con còn ở ngoài hoạt động cách tự do. Cứ mỗi lần
thấy mình yếu đuối, con nhìn lại chặng đường ơn gọi của mình và tự hỏi: “Phải chăng Chúa muốn con làm một tông đồ rảo
khắp đó đây để đem Tin Mừng cho dân ngoại, hơn là một linh mục triều?”. Tuy
nhiên, rất nhiều lần con cầu nguyện với Chúa mà vẫn thấy mình không đủ can đảm
để thực hiện điều đó, phần vì bản thân quá yếu đuối, phần vì còn nhiều điều kiện
khó khăn khác (mặc dù con rất yêu mến việc truyền giáo). Sang năm thứ hai Tiền
Chủng Viện thì đời sống ơn gọi của con phần nào bớt giao động. Cho đến nay, con
đã cảm thấy mình rất vui và hân hoan để tiếp bước theo con đường mà Chúa đang mời
gọi con. Con sẽ cố gắng nổ lực hết mình để có thể trở nên một mục tử theo gương
Chúa Kitô, xứng với lòng Chúa và Giáo Hội mong ước.
Nhìn lại chặng đường đã qua, chắc
chắn rất nhiều biến cố trong đời mà con không nhớ rõ hết, hơn nữa nếu ghi ra
cách đầy đủ thì quá ư là dài dòng. Với nhiều lần thoát chết do rủi ro tai nạn;
thêm nhiều lần vượt thắng cớ phạm tội với người khác phái; nhiều lần cảm nghiệm
được bàn tay kỳ diệu của Chúa trong lúc cầu nguyện … sau mỗi biến cố đó, con nhận
ra tình yêu lớn lao Chúa dành cho con. Chính Chúa đã dẫn đưa con bước đi trong
cuộc đời, vượt qua mọi gian nan khốn khó dù vui, dù buồn, trong thất bại hay thành
công, con vẫn luôn có Chúa.
Đường đời hãy còn dài, thử thách
luôn chào đón mà bản thân con quả là một con người vô cùng yếu đuối. Tuy nhiên,
con vẫn luôn tin vào quyền năng và tình yêu của Chúa. Chúa đã chọn con, chắc chắn
Ngài sẽ có cách giúp con tiến bước. Biết đâu, những lúc yếu đuối tội lỗi đó lại
chính là bài học Chúa muốn tôi luyện con, vì nhờ đó con mới thấy rõ con yếu đuối
hơn bất kỳ ai.
Trên đây là những dòng sơ lược về
cuộc đời quá khứ của con. Chắc chắn sẽ còn rất nhiều thiếu sót vì bỏ qua một số
chi tiết, hoặc vì quên hoặc vì theo ý chủ quan của con xem nó không quan trọng.
Kính xin Cha nâng đỡ, đồng hành và cầu nguyện thêm cho con.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét