Là vị Giám Mục thứ hai của Tổng giáo khu Antioche, sau các
Tông Ðồ, Ignace đã bị bắt và giải sang Roma để chịu tử hình; việc này xảy ra
dưới triều hoàng đế Trajan. Trên đường giải đi, Ngài đã viết thư cho các Giáo
Hội tỏ tình huynh đệ với Ngài khi ngài ghé qua, cho một số giám mục như
Polycarpe thành Smyrne, và cho Giáo Hội Roma nơi ngài đang đi đến.
Người ta còn lưu giữ được một bộ 7 lá thư được coi là của
Ignace. Về Polycarpe, chúng ta còn một lá thư của ngài gửi người Philippe. Những
lá thư này, dù đôi khi còn bị tranh cãi về tính chính thực của chúng, chắc chắn
đã được viết trong khoảng tiền bán thế kỷ thứ II, dựa theo những bận tâm căn
bản chứa đựng trong đó.
Các thư của Ignace không phải là những khảo luận thần học,
nhưng là chứng từ của một người đang đi đến cái chết và chỉ còn quan tâm đến
những gì ngài cho là chính yếu. Qua các lá thư đó, chúng ta thấy được tâm trạng
của một vị tử đạo, những xác tín của một tín hữu và một số bận tâm lớn của mục
tử. Ðó là những bản văn đơn sơ, thường viết theo những ám chỉ sống động và rất
cô đọng.
Các thư của Ignace có những nét giống với Phúc Âm thứ bốn,
và với thư thứ nhất của Gioan. Người ta cũng đã chứng minh rằng các thư đó chịu
ảnh hưởng các thư Phaolô, nhất là I Corinthô, thư Êphêsô, và các thư Mục Vụ.
Cũng như nơi Phaolô tử đạo được trình bày như là sự bắt chước cuộc khổ nạn của
Ðức Kitô, tất cả đời sống Kitô hữu đều qui hướng về việc kết hiệp với Ðức Kitô.
Tuy nhiên xét về ngôn ngữ thì đã có sự khác biệt với các
tác phẩm Tân Ước. Chẳng hạn, Ðức Kitô được gọi rất tự nhiên là Thiên Chúa
("Hãy để tôi bắt chước cuộc khổ nạn của Thiên Chúa tôi": Thư gửi
người Rôma 6,3). Kiểu nói "Con người" không còn hàm nghĩa đặc biệt mà
chỉ có nghĩa là Ðức Kitô, thuộc về dòng giống con người do việc ngài sinh ra.
Cặp "Xác thịt - Thần Khí" có một chiều kích độc đáo sẽ được nhấn mạnh
dưới đây. Nhất là, người ta nhận thấy có những dấu nhấn đặc biệt trong các bận
tâm của Ignace.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét