Lạy
Thầy Chí Thánh!
Hôm
nay, ngày Chúa Nhật 9 thường niên, anh em chúng con cùng nhau đến các trung tâm
khuyết tật của Giáo Phận để làm việc mục vụ. Mặc dù con đang là bệnh nhân, phải
ngồi trên xe lăn, nhưng con cũng muốn tham gia với anh em. Bởi con rất mến các
em trong đại gia đình khuyết tật. Thú thật là còn cũng rất nhớ các em, vì đã rất
lâu con không trở lại sân chơi với các em.
Con
rất cảm động, khi vừa đặt chân tới cổng, trông thấy con với hình dáng khác thường,
các em đã thét lên vui nhộn, với những tràng pháo tay. Các em và mọi người
trong gia đình đã dành cho con những tình cảm riêng, khiến con rất đỗi xúc động.
Con đến cùng anh em với hy vọng học được cách chăm sóc người bệnh qua việc làm
cụ thể, đồng thời tạo sân chơi làm vui ve không gian tại mái ấm này.
Tuy
nhiên, các công việc để giúp các em thì dường như anh em không biết làm việc
gì, vì các công việc đó đòi hỏi sự khóe léo và phải thiện tâm, để tránh làm tổn
thương các em. Nguyên do là anh em chỉ đi vào ngày Chúa Nhật, và đến hơi muộn
so với các thời gian hoạt động cá nhân của các em, do vậy bao nhiêu công việc nặng
nhọc thì các xơ và những người phục vụ đã làm tươm tất cả rồi. Anh em chúng con
chỉ thực hành các công việc cỏn con, chẳng thấm thía vào đâu. Một số anh em cho
các em ăn, đó cũng là một việc cần thiết. Sau những lời cởi mở ngắn gọn của anh
trưởng nhóm, mấy anh em khác bắt đầu mang bánh kẹo đến chia cho các em, gọi là
tượng trưng cho tình cảm và niềm vui mà anh em chúng con muốn chia sẻ cho các
em. Có một số anh em đã rất tỷ mỷ học tập ngôn ngữ dành cho những người khiếm
thị, mà người thầy dạy không ai khác ngoài chính các em đó dạy lại.
Phần
con, hôm nay niềm vui lẫn lộn với tâm trạng xao xuyến, không biết làm gì để
giúp ích cho các em, thậm chí ngay một bài hát tập cho các em còn khó thực hiện.
Cũng may là các em còn nhớ rất nhiều bài hát sinh hoạt mà con đã tập cho các em
trước đó. Chỉ sau mấy phút, bầu không khí mái ấm vui nhộn hẳn lên.
Vì
sợ thời gian không đủ để lần lượt đến cả ba nơi: Trang Nứa, Trung Tâm 19/3 và cả
ở nhà mẹ, nên anh em trong lớp đã chí thành ba nhóm để đi đến ba nơi cho tiện.
Sau những giờ sinh hoạt cùng các em, lúc trở về tâm trang và khuôn mặt các anh
em chúng con ai cũng rạng rỡ hẳn lên. Không ai tâm sự và chia sẻ với nhau biết,
song con tin chắc trong tâm hồn và ý nghĩ của anh em, ai cũng có những bài học
nhất định mà Thầy đã tặng ban sau công việc viếng thăm mục vụ này.
Thầy
biết đó, anh em chúng con mặc dù trên lý thuyết thì học về mục vụ là rất nhiều.
Lời Thầy vẫn văng vẳng bên tai: “Ta đến không phải để được phục vụ, nhưng để phục
vụ và hiến mạng mình làm giá chuộc muôn người”(Mt 20,28). Thầy muốn những môn đệ
theo Chúa như anh em chúng con cũng phải học được bài học thực hành phục vụ người
khác chứ không phải theo Thầy để được người ta phục vụ mình. Bài học hôm nay mà
anh em chúng con có được, phần nào đã gieo vào tâm hồn anh em chúng con ý tưởng
của người mục tử là phải “làm chó chiên được sống và sống dồi dào” (Ga 10,10).
Và một khi hoàn tất công việc, Thầy sợ chúng con vấp ngã, vì thế Thầy đã nhắc
nhở anh em chúng con rằng, công việc đó là do chính Cha và Thầy chứ chúng con
chỉ là phương tiện được Thầy sử dụng mà thồi. Vì thế, xin cho anh em chúng con
luôn nhớ và thực thi lời Thầy dạy, để sau mỗi công việc mình làm cũng biết dâng
lời cảm tạ và biết thưa rằng: “chúng con chỉ là những đầy tớ vô dụng, chúng con
đã chỉ làm việc bổn phận đấy thơi”(Lc 17,10).
Con
xin cảm tạ và tôn vinh ngợi khen chúc tụng Thầy. Thầy đích thực là đường, dẫn
con đi, là lương thực cho người đi đường và Thầy luôn đồng hành với người đi đường.
Xin hãy ở mãi với mỗi anh em chúng con, ngay cả những giây phút chúng con không
ý thức được sự hiện diện của Thầy, thậm chi trong lúc chúng con đang mang nơi
mình vết tích sự chết. Xin Thầy đừng từ bỏ, xin hãy biến những trái tim nhát đảm,
kém cỏi và đầy nỗi nghi nan sợ hãi này thành trái tim đầy ắp ân sủng, tình yêu
và tâm hồn mang đầy sứ điệp của Lời Thầy, hầu xứng đáng là những chứng nhân
trung thành và môn đệ chân chính của Thầy cho đến muôn đời. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét