Bài làm:
Giáo
lý và Kinh Thánh cho ta biết rằng: Tội lỗi là nguyên nhân tất cả mọi
rắc rối, gốc rễ của mọi nỗi buồn chán và bất an trong cuộc đời con
người. Tội lỗi phá hủy sự hòa hợp trong nội tại con người và cắt
đứt tình trạng ân sủng, phá vở mối dây liên hiệp giữa con người với
Thiên Chúa. Hậu quả lớn lao của tội lỗi là đem đến sự chết. Khi Đức
Kitô xuất hiện, Ngài là hiện thân của sự sống, là Đấng thông ban ơn
cứu độ, Ngài đến để hủy diệt sự chết và tội lỗi, đến để đem bình
an, đến kiện toàn và cứu những gì đã mất… Thế nhưng tại sao đoạn
Tin Mừng(Mt 10, 34-36) lại làm ta có cảm tưởng về một nghịch lý, tương phản
với giáo lý và sứ điệp Tin mừng đích thực của Chúa. Tại sao Chúa
Giêsu không đem hòa bình mà lại đem chiến tranh, chia rẽ? Có phải vậy
không? Chúng ta thử phân tích, tìm hiểu ý nghĩa đoạn Tin Mừng để
biết ý nghĩa và thông điệp mà Chúa Giêsu muốn trình bày ở đây đích
thực là gì?
Bối cảnh của đoạn Tin mừng: Nền móng luân thường đạo lý từ cổ
chí kim đều bắt nguồn từ gia đình, vì gia đình là môi trường giáo dục đầu
tiên, là xã hội thu nhỏ, và gọi là Hội Thánh tại gia. Thế nhưng, giữa xã hội Do Thái thời Chúa Giêsu, có quá nhiều lề
luật, bất công đè nặng con người, làm cho họ ngày càng trở nên xa rời
Thiên Chúa. Đặc biệt, giới lãnh đạo đều là tầng lớp giả hình, gian
ác, kiểu mồ mã tô vôi …. Đức Giêsu đến để vạch trần bộ mặt ấy, Ngài dạy
những điều đi ngược lại gia đình, xã hội thời ấy dạy. Ngài tuyên bố: “Ta đến
không phải hủy bỏ lề luật, nhưng để kiện toàn”; “để cứu những gì
đã hư mất”... Vì thế, những ai theo Ngài là theo trường phái chống đối
lại nếp sống và văn hóa của cái cũ, chống đối xã hội nặng nề bởi luật
cũ. Thứ luật “mắt đến mắt, răng
đền răng” theo kiểu ‘ăn miếng trả miếng’. Ngài đem đến giới luật yêu
thương và tha thứ, đến nỗi yêu luôn cả kẻ thù của mình. Hơn thế, Ngài chữa
bệnh nhân trong ngày Sabat, lên án cách thẳng thừng biệt phái, luật sĩ
và Pha-ri-siêu… đưa sự thật đẩy lui sự dối, đưa ánh sáng thay bóng
tối, lên án kẻ nệ luật mà hại người vô tội, nại vào tục lệ truyền
thống cha ông để phá vỡ lề luật đích thực của Thiên Chúa…
Bình
an ở đây được hiểu như thế nào? Như trong Tin Mừng Gioan, Chúa nói: “Thầy ban cho anh em bình an của Thầy, … không như thế gian ban
tặng”(Ga 14,27). Bình an của Chúa là một sự bình an nội tâm, bên
trong, sâu thẳm nơi tâm hồn, mang sắc thái thực tại vĩnh cửu của nước
trời. Chỉ có những ai thuộc về Thiên Chúa, kẻ ấy mới có được bình
an này. Khác với bình an theo cách người đời, chỉ là vẻ bề ngoài,
giả tạo và hời hợt, chóng tàn mà thôi. Không phải hòa
bình là không có chiến tranh, nhưng hòa bình đích thực chỉ có sau những trận
chiến ác liệt. ‘Qua thập giá mới đi
đến vinh quang của sự phục sinh’. Trận chiến là cuộc phân chia phải
trái, thiện ác và quyết liệt chọn lựa điều thiện. Vì thế, nếu chưa chiến đấu là
còn lửng lơ, do dự, chưa dứt khoát. Thiên Chúa không chấp nhận tình trạng ương
ương dở dở. “Nóng thì nóng hẳn, nguội thì nguộc hẳn”, hâm hâm dở dở, Ngài sẽ
loại trừ. Chúa Giêsu nói Ngài đến trần gian không phải để đem lại sự bình
an, nghĩa là sự thong dong dễ dãi, nhưng đòi hỏi sự cố gắng phấn đấu, hy sinh,
từ bỏ. Một cách nào đó, Chúa Giêsu bị xem là nguyên cớ của các tranh chấp, chống
đối. Vì làm sao không có đối nghịch giữa ánh sáng và bóng tối, giữa Chúa Giêsu
và thế gian, giữa quyền lực Thiên Chúa và quyền lực thế gian. Ta thấy, trong bất cứ quốc gia nào thì
hòa bình hay ‘bình an’ chỉ đến sau
cuộc chiến tranh, sau những trận súng đạn, giết dóc…Còn trong Nước Thiên
Chúa thì bình an đích thực dành cho những ai chiến thắng sự dữ, chiến
thắng tội lỗi và sống mật thiết với Thiên Chúa, thuộc về Thiên Chúa.
Lời
Đức Giêsu nói: “Ta đến
đem
gươm giáo”? Quả thực, Đức Giê su là Ngôi Lời nhập thể, là
Lời của Thiên Chúa, “Logos”, như thế Ngài đến trong thế gian như một
thứ “vũ khí hiện đại”. Vũ khí đó là Lời Thiên Chúa. Lời Chúa còn sắc bén
hơn gươm giáo để chiến đấu với mọi ác thần. Lời Chúa vừa làm cho sống, Lời
cứu độ, vừa có sức mạnh tiêu diệt sự ác. Thư Do Thái nói: “Lời Thiên Chúa là lời sống động, hữu hiệu và
sắc bén hơn cả gươm hai lưỡi: xuyên thấu chỗ phân cách tâm với linh, cốt với
tuỷ; lời đó phê phán tâm tình cũng như tư tưởng của lòng người” (Dt
4,12). Đức Giêsu đã dùng Lời đẩy lui Satan (x Mt 4,1-11). Như thánh Phaolô
khuyên các tín hữu khi phải đương đầu với sự ác: “mình mặc áo công chính Chân mang giày lòng hăng hái rao
giảng Tin Mừng bình an; luôn
luôn giương lên khiên mộc Đức Tin, nhờ đó anh em có thể dập tắt mọi tên
lửa của Kẻ Dữ. Hãy đội lấy mũ chiến cứu rỗi và đeo gươm Thần Khí tức là Lời
Thiên Chúa”(Ep 6,14-17). Chỉ có gươm Lời Chúa mới gìn giữ ta và
không để Satan cướp mất Đức Tin. Chính Đức Giêsu đã ra lệnh cho các môn đệ: “Ai không có gươm hãy bán cả áo choàng đi mà
mua”(Lc 22,36).
Kẻ thù chính là người nhà: “Kẻ thù là người nhà” trước
nhất là những dục vọng với các khuynh hướng xấu bản thân nổi loạn. Muốn đẩy
lui nó phải sống Lời Chúa dạy: “Chúng
con được sạch bởi Lời Thầy nói với chúng con”(Ga 15,3); Phải đặt ý Chúa
trên mọi ý loài người, kể cả ý người thân tộc. Ví dụ: Vua Saolê chỉ vì ghen
tỵ với Đavid mà tìm mưu kế để diệt Đavid. Ông lập mưu tổ chức bữa tiệc gọi là
mừng công chiến thắng của Đavid. Nhưng ý đồ đen tối là vua Saolê nhằm giết
Đavid trong bữa tiệc lấy cớ say rượu. Gionathan, bạn của Đavid, biết được mưu
thâm độc của vua cha nên mật báo cho Đavid chạy trốn(x.1Sm 20). Hay, chính Chúa Giê su, các tông đồ, hay các thánh
tử đạo … bị lên án, tố giác, giết chết một phần là do sự tố giác,
làm hại. Có thể là bởi những người hàng xóm, người cùng quê hương xứ sở,
cùng niềm tin, hay giới lãnh đạo… đó là ‘người nhà’. Thánh vịnh nói: “kẻ cùng con chia cơm sẻ áo lại
giơ gót đạp con”(Tv 41, 10). Nơi mà hạt giống Tin mừng vừa mới được
rao giảng, ít nhiều sẽ diễn ra cảnh tranh cãi, có thể sự đối kháng
giữa người theo Chúa và kẻ khước từ Ngài diễn ra trong một gia đình,
dòng họ, địa hạt… bởi niềm tin, văn hóa, tập quán, lề luật…
Theo
Chúa thì phải chọn lựa. Quả thực, Đức Giêsu đến không đem bình an mà đem gươm
giáo và người trước tiên phải nhận lãnh gươm giáo đó chính là Ngài, rồi đến các
môn đệ Ngài. Bằng chứng là Ngài bị ghét bỏ, chống đối, bắt bớ, rồi
bị giết chết. Theo Chúa, người môn đệ cũng phải chấp nhận
nhiều thua thiệt, có thể bị chống đối từ trong gia đình đến ngoài xã hội, vì
môn đệ không hơn Thầy. Theo Chúa, thì phải chọn lựa, và chỉ chọn lựa tình
yêu Chúa và đi con đường hẹp ta mới xứng đáng được gọi là môn đệ Ngài. Chiến đấu
chống lại các khuynh hướng xác thịt và tội lỗi nơi bản thân. Chiến đấu chống lại
sức ép của xã hội xấu, vì sức mạnh của Satan còn nằm trong thế gian. Thậm chí
chiến đấu với những trở ngại mà chính tổ ấm gia đình có thể gây ra cho đời sống
đức tin nữa. Theo Chúa mà không muốn hy sinh, từ bỏ thì đó là phản Tin Mừng. Chúa
nói: “Ai muốn theo Tôi, phải từ bỏ
mình, vác thập giá hàng ngày…”; “Ai yêu cha mẹ, vợ con, anh em, cửa
nhà… hơn Thầy thì không xứng với Thầy…”. Chỉ những ai có sức mạnh
và lòng kiên cường, bền đỗ đến cùng mới thành công. Như vậy, muốn theo
Chúa phải cố gắng, chiến đấu nhiều và phải hoàn toàn cậy dựa vào ơn Chúa, vì : “Không có Thầy, các con không thể làm gì”(Ga
15,5). Để được sự bình an của Chúa trong cuộc sống này, phải chấp nhận từ
bỏ tội lỗi, từ bỏ hận thù, ghen ghét, ích kỷ… can đảm, dứt khoát chọn lựa cho
mình tình yêu chân chính và sự bình an vĩnh cửu của Chúa. Dĩ nhiên, Thiên Chúa
sẽ không để ai phải thất vọng, vì “ơn Chúa đủ cho ta”. Ngài sẽ đền bù vượt
quá sự chờ đợi của ta: "Thầy bảo thật các con, chẳng ai bỏ nhà cửa, anh
em, chị em, cha mẹ, con cái, đồng ruộng vì Thầy và vì Phúc Âm, mà ngay bây
giờ lại không được gấp trăm ở đời này về nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, con
cái và ruộng nương và sự sống vĩnh cửu đời sau”(Mc 10, 29-30). Như thế,
theo Chúa ta không sợ mất phần thưởng, mà chỉ sợ ta chưa trung thành trong bổn
phận mình mà thôi.
Kết: Chúng
ta phải chắc chắn rằng, đi theo Chúa
không phải để gây chiến tranh, gây ẩu đả trong gia đình, nhưng là để chọn
sống sự thật, sống tình yêu và sống cho Chúa. Hơn nữa, bình an của tâm
hồn chỉ có được khi ta dùng vũ khí Lời Chúa để chiến thắng kẻ thù. Sống Đạo là
“vác thập giá mình mà theo Thầy
Giêsu”. Chúa đã vác thập giá lên đồi Golgotha chịu đóng đinh dâng
mình làm Của Lễ lên Chúa Cha. Chúa muốn ta nên giống Ngài. Trong bài
giảng trên núi Chúa nói:“Phúc thay
ai bị bách vì sống công chính, vì Nước Trời là của họ”. Muốn chiếm
đoạt nước trời thì phải đánh đuổi mọi kẻ thù địch nội, ngoại,
phải biết chọn lựa ý Chúa hơn bất cứ điều gì khác, cho dù đó là
người thân yêu nhất, thậm chí cả mạng sống mình. Bởi vì có được
Chúa là có được bình an vĩnh cửu.